Không phải lo khi Anh chỉ thắng Andorra 1-0

Tuyển Anh đã có chiến thắng thứ 3 tại vòng loại World Cup 2026. Tuy nhiên, đó là một chiến thắng rất tệ khi họ chỉ hạ được đội bóng tí hon Andorra với tỷ số 1-0.

Tệ đến mức nào ư?

Tệ đến mức trở thành kết quả tệ nhất của tuyển Anh trong bảy lần đối đầu với Andorra. Tệ đến mức những cầu thủ vốn quen thi đấu ở đẳng cấp cao nhất, trong màu áo các CLB hàng đầu thế giới, lại không thể thực hiện nổi một đường chuyền đơn giản hay một quả tạt chính xác. Tệ đến mức hậu vệ trái 37 tuổi của Andorra – Marc García – còn xỏ háng Noni Madueke ở phút bù giờ. Nhưng, ngoài khả năng ảnh hưởng tới hiệu số bàn thắng bại, trận đấu này thực ra chẳng mang nhiều ý nghĩa đối với mục tiêu chính: vô địch World Cup mùa hè năm sau.

Dù Anh có chơi bùng nổ và vùi dập Andorra 10-0, điều đó cũng không khiến họ tiến gần hơn đến việc giành cúp ở Mỹ vào năm 2026. Nói vậy không phải để biện hộ cho một màn trình diễn tệ hại, chỉ là để nói rằng trận đấu vừa qua thật ra chẳng quan trọng. Trận đấu đã thắng, nhiệm vụ đã hoàn thành và hy vọng rằng Thomas Tuchel đã rút ra được điều gì đó từ những buổi tập.

Nhưng chẳng có gì khiến người ta thấy vô nghĩa hơn một trận vòng loại gặp đội lót đường, nhất là khi nó diễn ra vào cuối mùa giải. Đó là lúc ai nấy đều kiệt sức và mơ về kỳ nghỉ xả hơi hoặc phải dưỡng sức chờ trận Club World Cup hào nhoáng tại Mỹ hè tới. Vấn đề khi gặp các đội yếu là cách tiếp cận phải hoàn toàn khác với phần còn lại của bóng đá. Những quy luật quen thuộc không còn hiệu lực.

Khi đối thủ co cụm phòng ngự, việc xuyên phá trở nên cực kỳ khó. Lý do không chỉ vì số lượng cầu thủ đối phương tập trung ở phần sân nhà, mà còn bởi những pha di chuyển mang tính phá vỡ cấu trúc phòng ngự này lại rất lạ lẫm với những cầu thủ quen chơi ở nhịp độ cao. Không có khoảng trống để bứt tốc, điều này khiến việc tạo ra tốc độ và năng lượng trở nên vô cùng gian nan.

Khong-phai-lo-khi-Anh-chi-thang-Andorra-1-0-2
Andorra toàn cầu thủ vô danh

Trận đấu tẻ nhạt đến mức buồn ngủ

Bầu không khí trên sân mang đậm cảm giác của học sinh ở giai đoạn “cuối học kỳ”, khi đã hoàn thành các bài thi. Khoảng 7.000 CĐV tuyển Anh rải rác trên tầng dưới của sân vận động có sức chứa 40.000 chỗ cũng tâm trạng như vậy chứ không chỉ các cầu thủ. Họ không hề thể hiện máu ăn thua mà đến như dự lễ bế giảng, chỉ khác là không ở một buổi sáng nắng nhẹ mà là một buổi chiều oi ả. Mọi người thoải mái đến mức thậm chí không buồn huýt sáo khi quốc ca Andorra vang lên.

Trận đấu chẳng mang lại nhiều xúc cảm. Thứ duy nhất phá vỡ sự buồn tẻ là ban nhạc của Andorra – chuyên “tra tấn” bằng tiếng kèn trumpet chói tai và thỉnh thoảng là những âm thanh hú hét chẳng khác gì nhạc nền của một bộ phim kinh dị thập niên 60. Cảm giác lạc nhịp bao trùm: cầu thủ thì như đang ngủ gật trên sân, CĐV hai đầu sân thì lim dim, còn đám đông giữa sân (CĐV Andorra) thì ra sức tạo nên sự khó chịu.

CĐV Anh chỉ đáp lại bằng vài tiếng than vãn và vài bài hát nửa vời chế giễu Keir Starmer. Nhưng chiều nay không phải là thời điểm để tức giận và sang hiệp hai, sự chú ý chuyển sang việc hát vang tên hậu vệ Ian Olivera của Andorra – người chỉ in mỗi tên “Ian” trên áo đấu. Thật nhàm chán!

Tuchel từng nói ông muốn tuyển Anh rèn luyện khả năng tấn công trước hàng thủ lùi sâu, và hôm nay họ đã được rèn rất nhiều. Như thường lệ, lối chơi của họ khá rề rà. Theo đúng khuôn mẫu quen thuộc, các bình luận viên nhắc theo quán tính: “phải đẩy bóng nhanh hơn”. Thế nhưng, điều đó chẳng dễ với một tập thể ít chơi cùng nhau, khi phải đối đầu hàng thủ lùi sâu và lì lợm.

Có lẽ điều đáng lo nhất là khả năng dàn xếp tình huống cố định quá tệ. Anh có 12 quả phạt góc, nhưng không quả nào tạo ra cơ hội rõ rệt. Rất khôi hài nếu biết thủ môn Andorra – Iker Álvarez – hình như là một giáo viên dạy Địa lý thời vụ.

Khong-phai-lo-khi-Anh-chi-thang-Andorra-1-0-1
Phải mãi đầu hiệp 2, Kane mới phá vỡ thế bế tắc

Không phải là chuyện lạ

Ngay cả tiếng la ó trong giờ nghỉ cũng nghe có vẻ chiếu lệ. Chắc chắn không có gì dữ dội như cơn thịnh nộ từng trút xuống đội tuyển của Steve McClaren khi họ bị Andorra cầm hòa 0-0 trong hiệp 1 ở Montjuïc năm 2007. Thời nay, cả sự giận dữ cũng không còn mãnh liệt như xưa. Ngay cả đội tuyển của Fabio Capello cũng từng hòa 0-0 trong hiệp 1 trước Andorra tại Barcelona hồi năm 2008. Nhưng ít ra thì thời McClaren hay Capello thì tuyển Anh cũng có thắng cách biệt chung cuộc (2-0 vào 2007 và 3-0 vào 2008).

Lần gặp gỡ tối qua cũng vậy, Anh chỉ giải quyết được Andorra trong hiệp 2. Cuối cùng, Harry Kane cũng phá vỡ thế bế tắc vào phút 50 – muộn hơn Joe Cole năm 2008 một phút, và sớm hơn Steven Gerrard năm 2007 bốn phút. Nhưng khác là sau đó, tuyển Anh của 2025 chẳng thể tạo ra chiến thắng cách biệt chứ nói gì đến mưa bàn thắng.

Nếu còn ai muốn thông cảm với Tuchel, thì cũng nên lưu ý rằng pha bóng dẫn đến bàn thắng của Kane đến từ một đường chọc khe của Curtis Jones – người được bố trí ở một vị trí được “thửa riêng”: nửa hậu vệ phải, nửa tiền vệ lệch phải. Điều đó, ít nhất, cho thấy chút táo bạo và sáng tạo – một sự sẵn sàng suy nghĩ ngoài khuôn khổ để tìm hướng tiếp cận khác thường. Nhưng nhìn chung, sự táo bạo và sáng tạo là thứ khan hiếm trong trận đấu này.

Dẫu vậy, nó cũng không quá quan trọng. Đội yếu vẫn là đội yếu. Những trận đấu quyết định ai vô địch luôn đến từ nơi khác. Thà chơi tệ hại ở vòng loại (nhưng đừng thua) để tự điều chỉnh còn hơn thắng tưng bừng vòng loại rồi thua sấp mặt khi vào vòng trong.

=>Xem thêm:

Nguồn tin: Bongdako

Bài viết liên quan

thumbnails-Nguoi-Anh-vo-mong-voi-Tuchel
Người Anh vỡ mộng với Tuchel, nhớ Southgate

Một năm trước, đội tuyển Anh kết thúc mùa giải chỉ cách hiệp phụ vài...

thumbnails-Tuyen-Anh-thua-Senegal
Tuyển Anh thua Senegal là tín hiệu đáng báo động

HLV Thomas Tuchel đang nhanh chóng nhận ra việc dẫn dắt tuyển Anh không hề...

Untitled-design-2025-06-06T165405.636_11zon
Bóng đá Trung Quốc chìm trong khủng hoảng

Trận thua Indonesia khiến giấc mơ dự World Cup 2026 của tuyển Trung Quốc tan...