Mùa hè ở Manchester United chưa bao giờ thiếu kịch tính, nhưng hiếm khi nào người ta thấy một viễn cảnh “nội loạn” kiểu này. Năm cái tên – Marcus Rashford, Alejandro Garnacho, Jadon Sancho, Antony và Tyrell Malacia – đồng loạt bày tỏ mong muốn ra đi.
Từ những gương mặt ngỡ không thể đụng đến, cho đến những bản hợp đồng đắt đỏ được quảng bá như tương lai đội bóng, giờ đây tất cả đều ngấp nghé rời Nhà hát. Nhưng điều đáng sợ nhất không nằm ở chỗ họ ra đi, mà là vì sao họ chọn ra đi. Và khi xâu chuỗi lại, mới thấy câu chuyện MU đi tới đâu trong chính giấc mộng phục hưng mà họ vẫn rao giảng.

Đứa con cưng hiểu mình chẳng còn đường lui
Hãy bắt đầu từ Rashford. 400 trận, gần một thập kỷ cày ải, bao bàn thắng, bao khoảnh khắc bùng nổ – thứ người ta đã từng tin sẽ là cái tên mở ra kỷ nguyên mới hậu Wayne Rooney. Thậm chí, áo số 10 cũng đã được đặt lên vai Rashford như một cách CLB gán ghép kỳ vọng vào một biểu tượng bản địa. Nhưng bóng đá không chờ ai.
Mùa 2022/23, Rashford bùng nổ, ghi 30 bàn và được ca tụng như “vị cứu tinh” kéo Man United ra khỏi vũng lầy thời Ten Hag. Nhưng chỉ cần 12 tháng tiếp theo sa sút, những tràng vỗ tay biến mất. Rashford lạc lõng giữa những lối chơi mới, kém nhiệt, thiếu ổn định. Và bây giờ, khi Ruben Amorim đến, Rashford thừa hiểu ông thầy mới chẳng có lý do gì để nuông chiều một “cầu thủ ngôi sao” nhưng chạy chỗ thiếu nhiệt huyết, pressing hời hợt và phong độ phập phù.
Amorim không giấu giếm triết lý bóng đá của mình: mọi vị trí đều phải chơi bóng như thể hôm nay là ngày cuối cùng. Thể lực, kỷ luật, tính kết nối là thứ không thể thiếu. Rashford, khi còn là Rashford tuổi 19 với những pha bứt tốc, có thể phù hợp. Rashford của hiện tại, với gánh nặng kỳ vọng, ánh mắt ngờ vực từ khán đài, và cả những lời đàm tiếu ngoài sân cỏ, lại không còn đất diễn.
Barcelona đang chờ, Bayern Munich cũng dõi theo, bất cứ nơi nào sẵn sàng cho Rashford một sân khấu mới. Có lẽ chính tiền đạo này cũng tự hiểu, rời đi bây giờ vẫn kịp giữ chút giá trị, trước khi chôn vùi thêm vài mùa dự bị dưới tay Amorim.
Với Garnacho, câu chuyện còn đáng nói hơn. Cầu thủ trẻ người Argentina mới chỉ 21 tuổi nhưng đã trở thành cái tên gợi lên hy vọng mỗi khi Rashford lạc lối. Tốc độ, sự táo bạo, lối chơi bốc lửa và đôi chân không biết sợ – đó là Garnacho ở mùa trước. Nhưng đó cũng chỉ là phần nổi của tảng băng.
Amorim, người từng rèn nên một Sporting Lisbon chơi pressing tầm cao, luân chuyển bóng đa dạng, cực kỷ luật, hiểu rõ: một cánh phải nhiều năng lượng thì tốt, nhưng một cánh thiếu kỷ luật thì thành gánh nặng. Garnacho, xét cho cùng, vẫn là cầu thủ “tuổi teen” với tâm lý chưa đủ lì. Anh biết rõ chỉ cần không chạy đúng yêu cầu, không lui về đủ sâu, hoặc xử lý bóng cá nhân hóa, sẽ dễ bị Amorim loại khỏi đội hình chính mà chẳng cần đắn đo.
Vậy thì sao không rời đi khi giá trị đang cao? MU hét giá 70 triệu bảng cho Garnacho – điều ấy chẳng có gì khó hiểu. Bởi ai cũng biết, ở Old Trafford bây giờ, mỗi cầu thủ mang tiềm năng bán được giá đều là “cứu cánh” cho sổ sách tài chính. Nhưng Garnacho cũng biết nếu cứ ở lại, anh có thể dễ dàng trở thành “vật hy sinh” mỗi khi ban lãnh đạo cần gỡ rối cân bằng thu chi.
Ở tuổi 21, với tương lai rộng mở, không gì dại dột hơn việc phí hoài vài năm ngồi ghế dự bị trong một dự án chưa biết sẽ ổn định được bao lâu. Nếu Rashford và Garnacho ra đi vì lo cho tương lai sự nghiệp, thì câu chuyện của Sancho, Antony và Malacia lại giống như tấm gương phản chiếu sai lầm của MU trên thị trường chuyển nhượng.
Sancho – bom tấn 73 triệu bảng một thời, được kỳ vọng thổi bùng chất sáng tạo bên hành lang cánh phải, giờ chỉ còn là gánh nặng phòng thay đồ. Những lần “tự đăng đàn” đấu khẩu với HLV, những buổi tập bị gạch tên vì thiếu chuyên nghiệp – tất cả biến Sancho thành mục tiêu cần thanh lý càng sớm càng tốt. Chỉ có điều, tìm người mua với mức lương và thái độ như thế đâu dễ?
Antony – lại thêm một cái tên đắt đỏ. Từ Ajax sang MU với lời giới thiệu mỹ miều “trò cưng của Ten Hag”, Antony tốn của CLB hơn 80 triệu bảng nhưng đem lại quá ít điểm nhấn. Pha cứa lòng thương hiệu biến mất, những pha rê dắt kém hiệu quả, và cả sự bất ổn tâm lý khiến Antony cũng muốn quay về Real Betis – nơi anh từng tìm lại chút ánh sáng mùa trước.
Malacia thì khác, chẳng có scandal, cũng chẳng phải cái tên ngốn lương hay được kỳ vọng quá mức. Nhưng chính thế lại càng phũ phàng: một cầu thủ tầm trung, bị chấn thương hành hạ, giờ không tìm thấy chỗ đứng dưới tay Amorim, cũng hiểu mình chỉ là phương án xoay tua bất đắc dĩ.

Old Trafford: Vách ngăn giữa giấc mơ và thực tế
Khi Ruben Amorim nhận lời dẫn dắt Manchester United, ông đã mang theo một triết lý rõ ràng: thứ bóng đá hiện đại đòi hỏi sự kỷ luật tuyệt đối, tinh thần tập thể không khoan nhượng và những con người sẵn sàng cày ải 100% cho từng mét cỏ.
Những cầu thủ từng được chiều chuộng, quen chơi kiểu “tôi là ngôi sao”, nay hiểu rất rõ: hoặc thay đổi, hoặc biến mất. Và khi không thể thay đổi đủ nhanh, họ biết rõ lối thoát duy nhất là rời đi. Đằng sau tin Rashford hay Garnacho muốn ra đi không chỉ là chuyện tiền bạc. Đó là câu chuyện của những con người hiểu rằng họ không còn phù hợp với một MU đang được Amorim lột xác, dù quá trình ấy còn đầy bất định.
“Nhà hát của những giấc mơ” – cái tên lãng mạn ấy giờ nghe như một sự mỉa mai nhẹ. Bởi giấc mơ không còn dành cho tất cả. Rashford, Garnacho, Sancho hay Antony đều là những chương rất khác nhau của cùng một câu chuyện. Khi Old Trafford không còn là nơi ai cũng mặc định có suất đá chính, khi mọi sai lầm đều bị tính sổ sòng phẳng, khi đằng sau mỗi ánh đèn sân khấu là một chỗ trống có thể được thay thế bất cứ lúc nào.
Với nhiều CĐV, viễn cảnh Rashford, Garnacho hay cả những “bom tấn” như Sancho, Antony lần lượt ra đi là cú sốc không dễ nuốt trôi. Nhưng đôi khi, một cuộc thanh lọc đau đớn lại là liều thuốc mà Old Trafford đã né tránh quá lâu.Amorim có thể chưa phải là HLV hoàn hảo, và hành trình tái thiết này chắc chắn còn đầy ngã rẽ.
Thế nhưng, ít ra, nó đang buộc Man United – từ phòng thay đồ tới khán đài – phải chấp nhận một sự thật: không ai được mặc định an toàn mãi mãi dưới ánh đèn “Nhà hát của những giấc mơ”. Và biết đâu, từ đống tro tàn của những cái tên tưởng chừng bất khả xâm phạm, một MU kỷ luật, giàu khát vọng và biết giữ mình tỉnh táo hơn sẽ được tái sinh.
Khi ấy, những người ra đi cũng chỉ còn là một phần ký ức – đẹp, dang dở, nhưng đã đến lúc khép lại. Có thể Amorim sẽ thành công, có thể không. Nhưng ít nhất, cuộc tháo chạy ồ ạt này cho thấy ông đang làm đúng.
Amorim đặt ra những tiêu chuẩn đủ khắc nghiệt để giữ lại đúng con người phù hợp nhất. Và với Manchester United, đó mới là điều cần thiết nhất lúc này – kể cả khi cái giá phải trả là nhìn những gương mặt quen thuộc lần lượt rời đi.
=>Xem thêm:
- Cúp C2 là gì? Thông tin về giải đấu Europa League
- Cúp C1 là gì? Thông tin tổng quan về UEFA Champions League
Nguồn tin: Bongdako
Bài viết liên quan
Không có bài viết liên quan.