Các kỳ nghỉ thi đấu quốc tế luôn là dịp lý tưởng để các HLV có thời gian suy ngẫm và điều chỉnh chiến thuật và HLV Thomas Frank của Tottenham cũng không ngoại lệ.
Thomas Frank hiện đã có 10 trận chính thức trên cương vị HLV trưởng Tottenham Hotspur — nếu tính cả trận Siêu cúp châu Âu gặp Paris Saint-Germain vào cuối giai đoạn tiền mùa giải thì là 11 trận. Và đến nay, đây có thể xem là một khởi đầu vững chắc của nhà cầm quân người Đan Mạch tại Bắc London.
Từ “dogma” của Postecoglou đến sự linh hoạt kiểu Frank
Sau bảy vòng đấu, Tottenham đang đứng thứ ba tại Premier League với 14 điểm, một vị trí phản ánh sự ổn định mà Frank mang lại. Ở Champions League, họ cũng có 4 điểm sau hai trận đầu, dù trận hòa 2-2 trước Bodo/Glimt khiến nhiều người hâm mộ chưa hoàn toàn hài lòng.
Tuy nhiên, với phần đông CĐV Tottenham, cảm giác chung là đội bóng này vẫn còn có thể bùng nổ hơn nữa, đặc biệt là trong khâu tấn công và sáng tạo ở thế trận mở. Và có lẽ, đây là thời điểm thích hợp cho một cuộc trao đổi thẳng thắn — hay nói đúng hơn là một “cuộc thảo luận kiểu Thomas Frank” — về cách để Spurs nâng tầm sức mạnh trên hàng công.
Sự khác biệt giữa triết lý cứng nhắc của Ange Postecoglou trong hai mùa vừa qua và tính thực dụng linh hoạt của Thomas Frank đã quá rõ ràng. Frank, với kinh nghiệm ở Brentford, luôn được biết đến là một chiến lược gia thực dụng, thông minh trong việc điều chỉnh hệ thống thi đấu tùy theo điểm mạnh và điểm yếu của đối thủ, đồng thời vẫn cố gắng giữ bản sắc chiến thuật riêng của mình.
Sự khác biệt đó thể hiện rõ ràng trong hai trận đầu tiên của Spurs dưới thời ông: gặp PSG ở Siêu cúp châu Âu và Burnley ở Premier League. Trước PSG – nhà vô địch châu Âu, Frank chọn sơ đồ 3-5-2 thận trọng và an toàn, nhằm bịt kín trung lộ và hạn chế sự sáng tạo của Luis Enrique, với bộ ba Bentancur – Palhinha – Sarr thể hiện vai trò “lá chắn” cực tốt nơi tuyến giữa.
Vài ngày sau, trong trận gặp Burnley trên sân nhà, Tottenham chơi chủ động và kiểm soát hơn, thậm chí thủ môn Vicario thường xuyên dâng cao như một trung vệ thứ ba trong khâu triển khai bóng, giúp Archie Gray, Lucas Bergvall và Sarr tạo nên một tam giác giữa sân có xu hướng tiến công hơn.

Bài toán sáng tạo ở tuyến giữa và sự phụ thuộc vào Kudus
Tuyến giữa của Tottenham dưới thời Frank đang là chủ đề được bàn luận nhiều. Cặp Bentancur – Palhinha thường xuyên được chọn, nhưng bộ đôi này thiếu tính sáng tạo và đột biến khi Spurs cần triển khai bóng qua ba tuyến.
Trong những trận cầu lớn — như chiến thắng 2-0 trước Manchester City hôm 23/8 — cách bố trí này tỏ ra hợp lý vì mang lại sự chắc chắn ở trung tuyến. Nhưng trong các trận đấu mà Tottenham buộc phải chủ động cầm bóng và dồn ép đối thủ, cả hai không cần thiết phải cùng xuất hiện.
Ở một số thời điểm, đội bóng tỏ ra thiếu tốc độ và tính xuyên phá khi đưa bóng lên tuyến trên.Khi đó, Sarr và Bergvall — với năng lượng và khả năng xâm nhập vòng cấm muộn — trở thành phương án hiệu quả hơn, đặc biệt trước các đối thủ yếu.
Tân binh Xavi Simons, dù vẫn đang thích nghi với Premier League, đã phần nào cho thấy dấu ấn khi được đẩy lên đá số 10 trong trận thắng Leeds 2-1 cuối tuần qua. Sự hiện diện của anh giúp tuyến giữa vừa giữ được độ cân bằng phòng ngự, vừa tăng thêm tính sáng tạo trong phối hợp tấn công.
Tuy nhiên, trong bối cảnh James Maddison và Dejan Kulusevski đều chấn thương dài hạn, Frank buộc phải yêu cầu các tiền vệ dũng cảm hơn trong khâu điều phối bóng và đột phá. Spurs đã phần nào thành công với những pha phất dài vượt tuyến, nhưng nếu nhìn tổng thể 10 trận đầu mùa, họ vẫn đang chuyền bóng quanh quẩn hai biên quá nhiều, trông chờ vào Mohammed Kudus tạo ra đột biến cá nhân.
Theo thống kê, chỉ 34% số pha kiểm soát bóng của Tottenham mùa này kết thúc bằng cú sút, tỷ lệ thấp nhất của họ kể từ mùa 2018-19 — một con số đáng lo. Ngoài ra, Spurs cũng đang chịu ảnh hưởng lớn bởi chấn thương của hai tiền đạo chủ lực là Dominic Solanke và Randal Kolo Muani. Richarlison vẫn cần cù, nhưng thiếu độ “sát thủ” để gánh vác trọng trách ghi bàn. Mathys Tel ghi bàn vào lưới Leeds nhưng vẫn cần thời gian để hoàn thiện bản thân trước khi có thể trở thành lựa chọn không thể thay thế.
Trong khi đó, Kudus đang gánh phần lớn trách nhiệm sáng tạo. Ngôi sao người Ghana hoạt động chủ yếu bên cánh phải, giữ chiều rộng đội hình, có thể đi bóng dọc biên hoặc cắt vào trong sút bằng chân trái. Anh chính là “van xả áp” cho Tottenham trước sức ép đối phương nhờ khả năng rê bóng và xử lý nhanh nhẹn — bằng chứng là anh đã thực hiện 60 pha qua người, nhiều hơn bất kỳ cầu thủ nào khác ở Premier League mùa này. Bàn thắng đầu tiên của Kudus trong màu áo Tottenham — cú sút quyết định hạ Leeds — là phần thưởng xứng đáng cho nỗ lực của anh, nhưng Spurs vẫn thiếu cân bằng ở cánh trái.

Cánh trái tìm lại nhịp, nhưng cần thêm sự sắc bén
Thomas Frank có nhiều lựa chọn ở cánh trái, như Simons, Kolo Muani, Brennan Johnson và Wilson Odobert, nhưng không ai đạt được tầm ảnh hưởng như Kudus ở cánh phải. Trong vài trận đầu, Simons thường dạt vào trung lộ nhận bóng, điều dễ hiểu vì anh giỏi hoạt động giữa các tuyến, tạo ra những khoảng trống cho đồng đội băng lên.
Sự trở lại của hậu vệ trái Destiny Udogie sau chấn thương đầu mùa đóng vai trò cực kỳ quan trọng. Khả năng chồng biên và bó vào trong linh hoạt của Udogie giúp Tottenham có độ rộng tự nhiên mà Djed Spence trước đó không thể mang lại.
Sự ăn ý bước đầu giữa Udogie và Simons cũng đang hình thành rõ nét — minh chứng là trong trận gặp Wolves hôm 27/9, Udogie thực hiện pha chồng biên rất hay, dù Simons lúc đó chọn giữ bóng và bị mất quyền kiểm soát.
Một tuần sau tại Elland Road, Simons đã rút kinh nghiệm: khi bị vây ráp, anh kéo hậu vệ đối phương lại gần rồi chọc khe cho Udogie thoát xuống biên, mở ra cơ hội ngon ăn. Trong trận đó, Simons – Udogie – Odobert tạo thành một tam giác tấn công năng động, thường xuyên quá tải cánh trái và gây rối loạn hàng thủ Leeds.
Vấn đề muôn thuở với Tottenham — một CLB luôn được kỳ vọng phải chủ động áp đặt thế trận — là làm sao để duy trì sự linh hoạt chiến thuật mà không đánh mất bản sắc tấn công. Thomas Frank rõ ràng đã mang lại sự chắc chắn và bản lĩnh cho đội bóng, một nền tảng tuyệt vời cho thành công dài hạn.
Tuy nhiên, để biến Tottenham từ “ổn định” thành “sắc bén”, hàng công của họ phải được mài giũa kỹ hơn ngay trong ngắn hạn. Với việc nhiều trụ cột vẫn sẽ vắng mặt cho tới đầu năm sau, Frank có lẽ sẽ phải tìm kiếm thêm sự sáng tạo — không chỉ từ cầu thủ, mà cả trong cách tiếp cận chiến thuật của chính mình. Tottenham hiện đã là một đội bóng biết kiểm soát, nhưng để trở thành kẻ chinh phục, họ cần học cách tấn công với sự đa dạng, tự tin và bản năng sát thủ hơn nữa.
=>Xem thêm:
- Sơ đồ Arsenal 2024: Khám phá chiến thuật đỉnh cao
- Chiến thuật Pressing là gì? Các loại Pressing phổ biến
Nguồn tin: Bongdako
Bài viết liên quan
Cần kiên nhẫn với hàng công của Tottenham
Chiến thắng 1-0 trước Villarreal trong trận mở màn Champions League nhờ bàn phản lưới...
Phân tích mạnh yếu của Tottenham trong mùa giải mới
Nếu có điều gì chắc chắn, thì đó là Tottenham Hotspur sẽ trở thành một...
Những điểm son của Gà trống sau khi thua PSG
Tottenham đã thua đầy cay đắng trước PSG trong trận tranh Siêu cúp châu Âu....
Cú trượt của ‘máy quét’ Joao Palhinha
Joao Palhinha là mẫu tiền vệ phòng ngự mà mọi HLV đều mơ ước: cao...
Rắc rối chuyển nhượng: Tottenham ‘vượt rào’ với Gibbs-White
Kỳ chuyển nhượng mùa hè, với những thương vụ khủng, luôn thu hút sự chú...
HLV Thomas Frank có phù hợp cho Tottenham?
Spurs đã khép lại triều đại của Ange Postecoglou và đang tìm kiếm người kế...