Bất chấp những nỗ lực cắt giảm chi tiêu, tăng cường tiết kiệm nhưng tình hình tài chính của Manchester United không hề cải thiện mà ngược lại, quỹ nợ ngày càng phình to.
“Đây đều là những vấn đề từ quá khứ — dù muốn hay không, chúng tôi đã thừa hưởng chúng và buộc phải giải quyết.” Đó là lời của Sir Jim Ratcliffe, chủ sở hữu Manchester United, trong cuộc trò chuyện cách đây sáu tháng. Nỗi bức xúc của ông nhắm vào những khoản phí chuyển nhượng mà CLB đã ký kết trước khi Ratcliffe mua cổ phần vào tháng 2/2024, nhưng các đợt thanh toán vẫn còn dang dở.
Càng ngày, núi nợ càng cao
Một tháng sau khi Ratcliffe đặt chân đến Old Trafford, khoản nợ ròng chuyển nhượng của Manchester United — tức số tiền CLB nợ các đội khác sau khi trừ đi những khoản phí phải thu về — là 271,1 triệu bảng. Nếu con số này khiến bạn choáng váng, thì hãy chuẩn bị tinh thần.
Bản báo cáo tài chính mùa 2024-25, được công bố tối thứ Năm, cho thấy khoản nợ ròng chuyển nhượng của Manchester United tính đến cuối tháng 6 đã tăng lên 344,5 triệu bảng, tức tăng thêm 73,4 triệu bảng, tương đương 27%, so với khi Ratcliffe và tập đoàn INEOS tiếp quản quyền điều hành bóng đá ở Old Trafford. Đây là con số khổng lồ, và thậm chí còn chưa tính đến các thương vụ chuyển nhượng sau tháng 6, khi Manchester United chi ròng thêm 92,1 triệu bảng.
Báo cáo mùa 2024-25 của CLB ghi nhận tổng doanh thu đạt 666,5 triệu bảng, chủ yếu nhờ doanh thu ngày thi đấu và thương mại tăng mạnh. Tuy nhiên, nợ chuyển nhượng đang là xu hướng gia tăng trên toàn bóng đá, đặc biệt ở Ngoại hạng Anh, nơi mức chi vượt xa khả năng thanh toán một lần. Việc chia nhỏ trả góp cũng mang tính lợi thế: miễn là lạm phát không xuống dưới 0, thì giá trị đồng tiền hôm nay luôn lớn hơn giá trị của nó trong tương lai.
Dẫu vậy, nợ chuyển nhượng của Manchester United đã phình lên tới 52% doanh thu — trong khi CLB còn dự báo doanh thu mùa 2025-26 sẽ giảm từ 7 đến 27 triệu bảng. Ở Ngoại hạng Anh, chỉ có Bournemouth (đã cân bằng nhờ bán cầu thủ lớn trong hè này), Chelsea (dựa vào vốn khổng lồ từ chủ sở hữu, và không công khai số nợ chuyển nhượng), cùng Tottenham (vốn cũng gặp khó về dòng tiền) từng vượt tỷ lệ này. Tính theo số liệu công khai, Manchester United hiện là đội bóng có nợ chuyển nhượng cao nhất Premier League.

Giảm lương nhưng lại đốt tiền mua cầu thủ
Ratcliffe than phiền về sự hoang phí chuyển nhượng trong quá khứ, nhưng điều đó không có nghĩa Manchester United nay đã chi tiêu dè sẻn. Ngay mùa đầu tiên dưới quyền ông (2024-25), CLB đã cam kết chi 343 triệu bảng cho phí đăng ký cầu thủ — con số kỷ lục trong lịch sử CLB. Chỉ riêng mùa hè sau tháng 6, Manchester United đã chi thêm 167,8 triệu bảng, nâng tổng phí kể từ khi Ratcliffe đến vào tháng 2/2024 lên 510,8 triệu bảng.
Phần lớn số tiền này là phí chuyển nhượng và các khoản kèm theo để chiêu mộ 10 gương mặt mới: Benjamin Sesko, Bryan Mbeumo, Matheus Cunha, Leny Yoro, Manuel Ugarte, Matthijs de Ligt, Joshua Zirkzee, Patrick Dorgu, Senne Lammens và Noussair Mazraoui.
Song song đó, Ratcliffe cũng tiến hành cắt giảm chi phí ngoài sân cỏ. Quỹ lương của Manchester United giảm xuống còn 313,3 triệu bảng mùa vừa qua, chỉ xếp thứ 5 tại Anh (theo số liệu 2023-24) — mức thấp nhất của CLB kể từ khi Ngoại hạng Anh ra đời. Đây là tín hiệu tích cực cho tài chính tương lai.
Một điểm sáng khác là United đã cải thiện doanh thu từ bán cầu thủ. CLB thu về 69,8 triệu bảng nhờ bán Scott McTominay, Mason Greenwood và Aaron Wan-Bissaka. Từ tháng 7 đến tháng 9, họ lại thu thêm 75,7 triệu bảng từ việc bán Alejandro Garnacho, Antony, cộng với phí chia lại từ các thương vụ của cựu cầu thủ như Anthony Elanga, Alvaro Carreras và Maxi Oyedele.
Tuy nhiên, so với mặt bằng chung, con số này vẫn khiêm tốn. Mùa 2023-24, mức 69,8 triệu bảng sẽ chỉ đứng thứ 10 tại Premier League. Quan trọng hơn, nó vẫn quá nhỏ bé so với chi phí mua cầu thủ. Kết quả là Manchester United ghi nhận mức chi ròng 273,2 triệu bảng — kỷ lục mới của CLB, và là con số cao thứ ba trong lịch sử bóng đá Anh. Tính trong 10 năm, tổng chi ròng của Manchester United đã vượt 1,5 tỷ bảng. Tất cả sẽ dễ chấp nhận hơn nếu đi kèm thành công trên sân cỏ.
Tiền lấy ở đâu ra
Câu hỏi quan trọng: Manchester United lấy đâu ra tiền để chi tiêu như vậy? Ngay từ tháng 1, The Athletic đã chỉ ra vấn đề tiền mặt eo hẹp của CLB, thậm chí trước cả kỳ chuyển nhượng mùa hè vừa qua. Tháng 8, đã có tin Manchester United phải vay thêm nợ ngắn hạn để tài trợ cho thương vụ mới.
Báo cáo tài chính vừa công bố xác nhận điều đó. Manchester United hiện dựa vào hạn mức tín dụng xoay vòng (RCFs) — một dạng “thấu chi doanh nghiệp”, vốn đã tồn tại nhiều năm nhưng chỉ thực sự được dùng từ đại dịch Covid-19.
Sau tháng 6, CLB hợp nhất các hạn mức này thành một khoản duy nhất, nâng hạn mức từ 50 triệu lên 350 triệu bảng, và vay thêm 105 triệu bảng, ngoài 160 triệu bảng đã vay tính đến 30/6. Tính đến tuần trước, Manchester United đã rút ra 265 triệu bảng từ hạn mức tín dụng này — mức kỷ lục.
Kết hợp với khoản nợ dài hạn bằng USD, tổng nợ gộp của CLB hiện đạt 750,2 triệu bảng, tiệm cận đỉnh cao lịch sử 773,3 triệu bảng của giai đoạn 2009-10. Điều đáng chú ý: con số này xuất hiện mặc dù Ratcliffe đã rót 238 triệu bảng vào CLB trong năm 2024.

Lãi mẹ đẻ lãi con
Tất nhiên, nợ càng lớn thì chi phí lãi vay càng nặng. Trong mùa 2024-25, Manchester United phải trả 35,7 triệu bảng tiền lãi, trong đó 24 triệu bảng cho nợ dài hạn, còn lại gần 12 triệu bảng do vay ngắn hạn. Việc hợp nhất các hạn mức tín dụng giúp giảm nhẹ lãi suất (từ mức SONIA + 2,5% xuống còn tối đa 1,75%, thậm chí thấp nhất 1,25%). Nhưng với việc vay nhiều hơn, tổng chi phí lãi vay mùa này dự kiến sẽ còn tăng, dao động 14-15 triệu bảng/năm chỉ riêng cho nợ ngắn hạn.
Tính từ năm 2005, khi nhà Glazer tiếp quản, Manchester United đã phải chi 853 triệu bảng cho lãi vay — trong đó riêng mùa vừa qua ngốn thêm 37,1 triệu bảng. Hai thập kỷ trước, CLB còn đủ sức tự trang trải, vì khi đó Manchester United vẫn khỏe mạnh về lợi nhuận vận hành. Giờ đây, doanh thu chững lại, chi tiêu cầu thủ tăng mạnh, lợi nhuận bay biến, và gánh nặng lãi suất càng trở nên khắc nghiệt.
Không phải mọi khoản chi đều tiêu cực. Mùa trước, Manchester United đã chi 44,7 triệu bảng cho hạ tầng — gần bằng tổng bốn mùa trước cộng lại, chủ yếu vào cơ sở huấn luyện Carrington vừa khánh thành tháng 8.
Và cùng với việc cắt giảm quỹ lương, là tín hiệu cho thấy con tàu đang dần xoay hướng. Song, sau gần 20 năm tồn đọng sai lầm, Ratcliffe khó có thể xoay chuyển tất cả chỉ trong hai mùa giải. Con tàu Manchester United vẫn còn ngập dưới mạn nước, và cả về nợ bóng đá lẫn nợ tài chính, những cải thiện thực sự vẫn chưa xuất hiện.
=>Xem thêm:
- EURO mấy năm tổ chức 1 lần? Tìm hiểu về EURO
- FIFA Là Gì? Khám Phá Về Liên Đoàn Bóng Đá Quốc Tế
Nguồn tin: Bongdako
Bài viết liên quan
Manchester United còn chịu bao nhiêu khổ đau nữa?
Sau khi trận thua Brentford 1-3 kết thúc, Bruno Fernandes đứng đó, hai tay chống...
Vì sao Onana không thể thành công ở Manchester?
Khi Manchester United chiêu mộ Andre Onana vào mùa hè năm 2023 với mức phí...
Sai lầm chuyển nhượng của MU
Mùa hè 2025 chứng kiến Manchester United tiến hành một số thương vụ chuyển nhượng...
Phân tích việc Manchester United bị loại tại Carabao Cup
HLV Ruben Amorim, vừa trải qua thất bại ê chề nhất kể từ khi ngồi...
Những vấn đề của Manchester United sau 2 vòng đấu
Sau hai trận đấu ở Premier League, Manchester United vẫn chưa có chiến thắng nào,...
Phân tích mạnh yếu của Manchester United trong mùa giải mới
Ruben Amorim là HLV theo đuổi chiến thuật rõ ràng và nhất quán. Thế nhưng,...