Manchester United còn chịu bao nhiêu khổ đau nữa?

Sau khi trận thua Brentford 1-3 kết thúc, Bruno Fernandes đứng đó, hai tay chống nạnh, đầu cúi xuống, trông như một người đang cố gắng gom góp chút sức lực cuối cùng để làm điều cần phải làm.

Cuối cùng, anh dẫn các đồng đội tiến về góc khán đài nơi những cổ động viên Manchester United – những người kiên nhẫn nán lại – đang đứng. Họ lê bước, rải rác kéo nhau đến, đứng lặng vài phút trước mặt người hâm mộ, với dáng vẻ u sầu, vỗ tay như lời cảm ơn hoặc có lẽ là một lời xin lỗi, sau thất bại 1-3 ê chề trước Brentford.

Nghi thức miễn cưỡng ấy nay đã quá quen thuộc. Tám trận sân khách gần nhất ở Premier League, Manchester United chỉ kiếm nổi vỏn vẹn hai điểm. Hai tuần trước, họ thua Manchester City. Thứ Bảy vừa rồi, lại thua Brentford. Ngày 19/10 tới, sau đợt nghỉ nhường chỗ cho loạt trận quốc tế, họ sẽ làm khách của nhà vô địch Liverpool, rồi sau đó lần lượt gặp Nottingham Forest, Tottenham Hotspur và Crystal Palace trước khi tháng 11 khép lại.

Còn bao nhiêu nỗi buồn nữa đang chờ đón trên những chuyến đi ấy? Manchester United còn có thể chịu thêm bao nhiêu nỗi thất vọng?

Hy vọng vừa chớm đã bị tắt

Trước trận đấu này, người ta bàn tán nhiều về việc liệu Manchester United, sau khi đánh bại Chelsea cuối tuần trước, có thể lần đầu tiên giành hai chiến thắng liên tiếp ở Premier League dưới thời Ruben Amorim kể từ khi ông nhậm chức 10 tháng năm ngoái hay không. Nhưng thực ra, chỉ riêng việc đặt câu hỏi như thế cũng đã là lời khen hơi quá. Bởi kể từ ngày Amorim đến từ Sporting CP, Manchester United chỉ thắng 9 trận Premier League trong tổng số 33 trận. Quên chuyện thắng liền hai trận đi, bởi suốt từ tháng 1 đến nay, họ chưa từng thắng được hai trận Premier League nào trong cùng một tháng.

Trong buổi họp báo sau trận, Amorim được hỏi liệu kết quả có phải là “một bước tiến, một bước lùi” sau những hy vọng từ trận thắng Chelsea. Nhưng nói vậy cũng chưa chuẩn. Bởi khi một HLV đã để thua gần gấp đôi số trận thắng (17 thua, 9 thắng), thì phải gọi đúng bản chất: một bước tiến, hai bước lùi. Và về mặt tinh thần, niềm tin, đà tâm lý, tình hình còn tệ hơn. Bởi những thất bại thảm hại kiểu này luôn phá hỏng nhiều hơn những gì các chiến thắng lác đác như trước Burnley hay Chelsea có thể bù đắp.

Đúng là Manchester United có cải thiện phần nào mùa này. Nhưng thẳng thắn mà nói, sự cải thiện ấy chỉ đủ để họ trông giống một đội bóng hạng trung bình – thậm chí nửa dưới bảng xếp hạng, đúng như kết quả phản ánh – chứ không còn là đội suýt rơi vào nhóm 6 đội cuối bảng như mùa 2024-25. Số xG có thể cho thấy họ đang tạo ra nhiều cơ hội, nhưng số trận thực sự thuyết phục, trọn vẹn dưới thời Amorim lại hiếm hoi một cách đáng báo động.

Dù nhiều người xem mùa này như một khởi đầu mới, thì những âm vang đáng ngại của mùa trước lại vang vọng. Khi đó, Erik ten Hag cũng bắt đầu với những kỳ vọng tươi mới, cũng có vài màn trình diễn gợi mở hy vọng, nhưng rồi vẫn thường xuyên để lại cảm giác “mọi thứ sẽ chẳng đi đến đâu”.

Sau 6 trận Premier League mùa trước, Manchester United có 7 điểm (2 thắng, 1 hòa, 3 thua). Sau 6 trận mùa này, thành tích vẫn y hệt. Và với thành tích đó, Ten Hag đã bị sa thải ở vòng 9 mùa trước,sau khi có thêm 1 thất bại ở Premier League.

Đến lúc này, bên trong Old Trafford vẫn chưa có tiếng nói bất mãn nào đáng kể với Amorim. Nhưng bao nhiêu màn trình diễn nhạt nhòa như thế này nữa mới khiến câu hỏi khó chịu được đặt ra? Nói cách khác: bao lâu nữa, việc chỉ thắng trung bình một trận Premier League mỗi tháng sẽ còn đủ sức thuyết phục lãnh đạo câu lạc bộ rằng họ đang đi đúng hướng?

Manchester-United-con-chiu-bao-nhieu-kho-dau-nua-1
HLV Ruben Amorim thật sự bất lực

Những háo hức dần nhạt phai

Thực tế, trước trận, nhiều cổ động viên Manchester United di chuyển đến phía tây London vẫn háo hức, đặc biệt khi danh sách xuất phát công bố: cả ba tân binh mùa hè – Bryan Mbeumo, Matheus CunhaBenjamin Sesko – lần đầu đá chính cùng nhau trên hàng công. Nhưng chỉ sau 20 phút, Manchester United đã bị dẫn 0-2, bị Brentford của tân HLV Keith Andrews – đội mới thắng 1 trong 5 trận đầu mùa – áp đảo toàn diện: tư duy, sức chiến đấu, thể lực đều thua kém.

Tôi cố gắng phân tích thật khách quan,” Amorim nói sau trận. “Hôm nay, chúng tôi đã chơi theo cách của Brentford, không phải cách của mình. Và khi bạn chơi theo cách của đối thủ, kết quả thường đã rõ. Chúng tôi chẳng bao giờ kiểm soát được bóng lâu, chẳng giữ được nhịp. Chúng tôi không hiện diện trong trận đấu.”

Một đánh giá công bằng. Nhưng vấn đề là: đâu mới thực sự là “cách chơi của Manchester United”? Là kiểm soát tuyến giữa ư? Bởi dù Amorim dùng bất kỳ cặp nào ở trung tâm – trận này là UgarteFernandes – họ cũng chỉ duy trì được 10, 20 phút, thậm chí chẳng có nổi điều đó ở trận này. Chính vì thế, việc Manchester United không bổ sung thêm tiền vệ nào hè vừa rồi, dù chi hơn 200 triệu bảng tái thiết đội hình, vẫn là một bí ẩn khó hiểu.

Ngay từ đầu trận, người ta đã thấy nhịp đấu hoàn toàn theo ý Brentford. Không chỉ là chuyện Manchester United để đối thủ liên tục được hưởng phạt góc và ném biên dài, mà còn ở việc họ thường xuyên bị áp đảo quân số ở giữa sân. Andrews thẳng thắn thừa nhận đã “tìm cách tạo thế áp đảo”, dùng hàng tiền vệ ba người đối đầu hai người của Manchester United. Trên lý thuyết, với sơ đồ 3-4-3 ưa thích, Manchester United đáng lẽ phải có ưu thế ở một khu vực nào đó. Nhưng trên thực tế, trước những đối thủ tổ chức tốt – mà Premier League có thừa – họ chẳng bao giờ thể hiện được điều đó.

Bàn thua đầu tiên thực sự là trò hề. Từ lúc Cunha mất bóng bên phần sân đối phương, chỉ cần 4 nhịp chạm bóng: Henderson phất đường chuyền dài quen thuộc, Igor Thiago đánh đầu khống chế, rồi tung cú sút trái sấm sét hạ gục thủ môn Bayindir ở góc gần. Tất cả xuất phát từ pha bẫy việt vị sai nhịp của Maguire – chỉ lệch nửa bước nhưng đủ để Thiago thoát xuống ghi bàn.

Bàn thứ hai của Thiago cũng là một mớ hỗn loạn trong phòng ngự, nhưng nói thật, cả trận Manchester United đá như thế. Brentford tấn công lần nào cũng có cảm giác ghi bàn. Điểm sáng hiếm hoi là Bayindir đối phó khá tốt với những tình huống bóng bổng dồn dập, nhưng khi một thủ môn xử lý bóng bổng là điểm sáng nổi bật nhất, ta hiểu đó là một màn trình diễn tệ hại thế nào.

Trên hàng công, Manchester United cũng nhợt nhạt. Mbeumo, từng được kỳ vọng là ngòi nổ, giờ trông mờ nhạt. Cunha có vài khoảnh khắc kỹ thuật, nhưng chẳng đem lại kết quả cụ thể. Sesko ghi bàn rút ngắn, nhưng bản thân pha lập công ấy cũng chật vật: chuyền hỏng, tạt bóng vội, hai cú dứt điểm hụt rồi mới thành công ở lần thứ ba.

Manchester-United-con-chiu-bao-nhieu-kho-dau-nua-2
Đội bóng có đi đúng hướng?

Manchester United chỉ là đội bóng tầm thường

Điều đáng lo nhất: sau bàn gỡ, Manchester United có hơn một giờ đồng hồ để tìm bàn gỡ hòa, nhưng gần như chẳng tạo được sức ép nào. Những đội bóng mạnh, như Manchester United thời Sir Alex, luôn tạo cảm giác “áp lực dâng cao” khi săn bàn. Nhưng đội bóng hiện tại, với sơ đồ 3-4-3 cứng nhắc và băng ghế thiếu phương án xoay chuyển, thì không.

Dĩ nhiên, có thể viện vài giả định “nếu như”: nếu như Nathan Collins bị đuổi ở phút 72 khi phạm lỗi với Mbeumo; nếu như quả phạt đền của Fernandes sau 4 phút VAR không bị Kelleher cản phá. Nhưng bản thân Amorim cũng không vin vào đó. Ông thừa nhận trọng tài có sai sót, nhưng điều đáng quan tâm là những gì đội bóng của ông đã không làm được.

Và đó là một danh sách dài. Nhớ lại dòng tweet từng gây bão thời David Moyes mùa 2013-14. Moyes nói: “Manchester United cần cải thiện nhiều mặt: chuyền bóng, tạo cơ hội và phòng ngự.” Mười hai năm sau, câu chữ ấy áp vào đội bóng của Amorim vẫn chính xác như in.

Amorim vẫn còn được ủng hộ, cũng như Moyes từng có sự thông cảm sau thời Ferguson. Không ai ở Manchester United, từ lãnh đạo, cầu thủ, CĐV đến truyền thông, thực sự mong muốn một cuộc thay đổi HLV nữa. Nhưng nếu tình hình không cải thiện thì sao? Nếu trong cả một mùa giải rảnh rỗi vì không phải đá châu Âu, có nhiều thời gian tập luyện, mà Manchester United vẫn thua nhiều hơn thắng thì sao?

Sáng thứ Bảy, West Ham vừa sa thải Graham Potter với lý do “kết quả và màn trình diễn từ nửa cuối mùa trước đến nay không đáp ứng kỳ vọng.” Thành tích của Potter – 23 điểm sau 23 trận Premier League – chỉ kém chút xíu so với Amorim ở Manchester United (34 điểm sau 33 trận).

Nếu West Ham còn đòi hỏi cao như vậy, thì phải tự hỏi: tiêu chuẩn ở Old Trafford lúc này đã thấp đến mức nào, khi Amorim, các cầu thủ, thậm chí cả ban lãnh đạo vẫn được cho là đang “đi đúng hướng”?

=>Xem thêm:

Nguồn tin: Bongdako

Bài viết liên quan

thumbnails-Giai-ma-nui-no-ngay-cang-phinh-to-cua-Quy-do
Giải mã núi nợ ngày càng phình to của ‘Quỷ đỏ’

Bất chấp những nỗ lực cắt giảm chi tiêu, tăng cường tiết kiệm nhưng tình...

Trận cuối của Amorim ở MU?
Trận cuối của Amorim ở MU?

Manchester United đang ở một ngã rẽ quan trọng trong mùa giải 2025/26. Sau một...

thumbnails-Vi-sao-Onana-khong-the-thanh-cong-o-Manchester
Vì sao Onana không thể thành công ở Manchester?

Khi Manchester United chiêu mộ Andre Onana vào mùa hè năm 2023 với mức phí...

Sai lầm chuyển nhượng của MU
Sai lầm chuyển nhượng của MU

Mùa hè 2025 chứng kiến Manchester United tiến hành một số thương vụ chuyển nhượng...

thumbnails-Amorim-dang-danh-mat-tat-ca-tai-Manchester-United
Amorim đang đánh mất tất cả tại Manchester United

Người hâm mộ Manchester United đang mất niềm tin vào Ruben Amorim, nhưng khát vọng...

MU có nên sa thải Amorim?
MU có nên sa thải Amorim?

Manchester United đang đối mặt với một trong những thời khắc khó khăn nhất trong...